Cái nhìn của cô giáo mầm non về cách dạy trẻ qua câu chuyện về 2 quả trứng

7:49 PM |
Tôi là cô giáo mầm non, vừa rồi có việc gia đình nên vào Sài Gòn ở ké nhà cô bạn thân thời đại học 1 tuần. Bạn tôi có một cậu con trai 5 tuổi, qua 1 tuần ở, được chứng kiến cách dạy con của bạn tôi thấy rất tuyệt vời, điển hình là bữa cơm với 2 quả trứng nên quyết định ghi ra đây để bổ sung cho kiến thức sư phạm của mình và để các mẹ khác tham khảo.
Bữa tối đó, người mẹ luộc 2 quả trứng gà lên. Cậu bé con rất thích trứng nên ăn rất nhanh quả trứng của mình, xong nhìn quả trứng còn lại thòm thèm, cậu hỏi:




- Mẹ ơi, sao còn 1 cái trứng của mẹ kìa, mẹ không ăn đi?
- Để chút mẹ ăn
- Con thèm ăn trứng quá, mẹ cho con ăn thêm nửa cái của mẹ nữa nha
- Không được, con đã ăn phần của con rồi, còn đó là phần của mẹ. Để yên! - Mẹ bé đáp đầy cứng rắn
- Đi mà mẹ, cho con ăn đi, con thèm ăn trứng lắm.

Bạn tôi vẫn cương quyết không cho dù nhìn thấy rõ là con mình đang rất thòm thèm. Tôi nghĩ mẹ mìn này thật lạ, nhiều mẹ cầu cho con ăn, còn mẹ này con xin đến rớt nước miếng lại không cho con ăn, sao lại đi căn ke với con từng quả trứng? Hồi sau có một cậu bé khác qua chơi nhìn thấy trứng, đòi ăn và bạn tôi cho thằng bé đó nguyên quả trứng. Thất vọng vì mẹ không cho mình, cậu con trai cúi xuống vừa ăn cơm vừa rơm rớm nước mắt, chắc nó nghĩ mẹ không thương mình. Và bạn tôi đã dạy con như vầy:
- Mẹ biết con thích ăn trứng, nhưng mẹ lại cho bạn khác con giận mẹ không?
- Dạ có giận, chắc là mẹ không thương con nữa.
- Mẹ vẫn luôn thương con chứ, không thương con mình thì thương ai?
- Vậy sao mẹ không cho con trứng?
- Này nhé mẹ hỏi, khi nãy mẹ luộc 2 quả trứng, có 2 mẹ con với nhau thì sao?
- Chia đều mẹ 1 cái, con 1 cái
- Vậy con đã ăn phần con, phần còn lại là của mẹ phải không?
- Dạ phải
- Vậy mình đã ăn xong phần mình có nên dòm ngó đến phần của người khác nữa không?
- Dạ không
- Vậy người khác sử dụng phần của họ thế nào là tùy họ phải không?
- Dạ phải
- Vậy mẹ cho bạn con, người đang không có quả trứng nào ăn, và rất thèm trứng vậy theo con có nên không?
- Dạ, dạ… nên.
- Vậy con có biết vì sao mẹ không cho con ăn trứng nữa không?
- Dạ vì con đã ăn phần của mình rồi. Còn phần của mẹ, mẹ muốn ăn hay cho ai tùy ý, con không được buồn.
- Đúng rồi con, khi mình đã có phần của mình và sử dụng nó rồi. Tất cả chấm dứt, đừng nhòm ngó sang phần của người khác nha, và cũng đừng ý kiến ý cò gì khi họ sử dụng phần của mình ra sao. Chúng ta sống cần phải viết chia sẻ với những người khác nữa, con hiểu không? Đáng lẽ đó là phần của mẹ và mẹ sẽ ăn, nhưng mẹ thấy thương bạn con nên đã nhường phần của mẹ lại cho bạn? Con thấy mẹ tốt bụng không?
- Dạ, tốt.
- Hết buồn chưa, vui vẻ trở lại chưa?
- Dạ rồi
Sau khi nghe mẹ giải thích, thằng bé đã hết giận và vui vẻ ăn cơm trở lại. Sau đó nó còn phụ mẹ dọn bàn, lau bàn nữa. Về phòng, tôi cứ nghĩ mãi đến cách dạy con của bạn mình, thật đáng học hỏi.
Tôi thấy rất nhiều mẹ Việt, luôn chiều và chấp nhận những đòi hỏi của con một cách vô tội vạ, kể khi con sai trái cũng chiều vì sợ tổn thương con, sợ con nằm vạ…. mà trẻ nhỏ, nếu được đằng chân sẽ lân đằng đầu. Ít ai chịu khó nói chuyện cùng con, phân tích cho con thấy những cái sai, cái đúng trong hành động của mình để sửa sai và thay đổi theo hướng tốt hơn. 

Từ câu chuyện của bạn mình, với tư cách là một cô giáo mầm non, tôi cũng xin góp vài lời cùng các mẹ, nếu đọc được bài của tôi, về cách dạy một số kỹ năng ở trẻ tuổi mầm non - thời điểm đặc biệt quan trọng của của trẻ - trẻ học 1 lần và nhớ mãi mãi đi mòn theo tính cách của trẻ :

Không được thỏa hiệp với cái sai của trẻ: Khi trẻ sai, mẹ cần kiên nhẫn phân tích đúng sai cho trẻ hiểu, để từ đó trẻ không mắc phải sai lầm nữa. Tuyệt đối không thỏa hiệp với bất cứ yêu cầu hay hành động gì của trẻ. Nếu trẻ đòi không được, lăn ra ăn vạ bạn cứ phớt lờ đi trẻ sẽ không lặp lại điều đó trong lần sau.

Dạy trẻ biết có trách nhiệm với hành động của mình: Ở tuổi từ 3 – 5 trẻ đã có nhận thức, biết phân biệt đúng sai do đó khi trẻ làm sai ba mẹ cần dạy trẻ cách chịu trách nhiệm với hành động của mình. Hãy cho trẻ hiểu rằng, trẻ cũng như tất cả mọi người, khi phạm sai lần thì sẽ phải trả giá.

Dạy trẻ biết thương yêu và sẻ chia: Ở độ tuổi nhỏ các mẹ đừng nghĩ con chỉ biết ăn, chơi không biết suy nghĩ, thật ra là có đấy. Trẻ rất nhạy cảm nên rất biết quan tâm và sẻ chia với người khác nếu bạn cho trẻ biết đó là điều đúng, là cần thiết và khuyến khích trẻ nên làm.

Dạy trẻ nói xin lỗi và cảm ơn: Đây là phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp giữa người và người với nhau. Mẹ hãy dạy trẻ khi mình làm điều sai cần phải xin lỗi và khi ai đó là điều tốt cho mình hãy nói lời cảm ơn. Dạy điều này từ nhỏ sẽ hình thành thói quen tốt ở trẻ khi lớn lên.

Tập cho trẻ làm những việc nhỏ và tuyệt đối đừng làm thay cho trẻ: Ở tuổi 3 – 5 trẻ đã biết làm rất nhiều việc, do vậy mẹ hãy mạnh dạn giao việc cho con, đừng nghĩ con còn nhỏ không biết làm gì. Thực ra trẻ có thể làm tốt các việc vặt như phụ mẹ dọn bàn trước và sau khi ăn, tưới cây, xếp quần áo…. Khi trẻ làm không đúng thì mẹ hãy nhẹ nhàng chỉ dạy trẻ, tuyệt đối đừng thấy “chướng mắt” và làm thay trẻ nhé!
Nguồn sưu tầm

7 cuốn sách nên đọc ít nhất một lần trong cuộc đời bạn

12:28 AM |
Đọc sách là một thói quen tốt 
Những năm qua, nhờ việc đọc các sách tự lực (self-help), nhiều người đã thực sự chuyển đổi đời mình theo hướng tốt đẹp hơn. Xin giới thiệu cùng các bạn 7 cuốn sách tự lực viết dựa trên các nghiên cứu khoa học, những cuốn này chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời của bạn!



#1. Psycho-Cybernetics, tác giả: Maxwell Maltz (đã được xuất bản ở Việt Nam với tựa Thay đổi để thành công)

Cuốn sách tự lực khoa học này được viết bởi một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, người đã quyết định muốn đi sâu vào một lĩnh vực khác ngoài lĩnh vực thẩm mỹ - ông muốn thay đổi cuộc sống của mọi người từ bên trong. Hãy chọn cuốn sách này như một cuốn sách vỡ lòng về tâm lý hình ảnh cái tôi.
#2. Waking Up, tác giả: by Sam Harris
Nếu bạn tò mò về lĩnh vực tâm linh, nhưng lại không muốn gắn mình vào một niềm tin tôn giáo cụ thể nào, vậy thì cách tiếp cận khoa học về lĩnh vực tâm linh do nhà khoa học thần kinh Sam Harris đặt ra trong cuốn Waking Up có thể là những gì bạn tìm kiếm bấy lâu.
#3. The Power of Full Engagement, tác giả: Jim Loehr và Tony Schwartz (đã được xuất bản ở Việt Nam với tựa Sức mạnh của toàn tâm toàn ý)

Ý tưởng lớn đằng sau cuốn sách này là cách tiếp cận của chúng ta để xử lý stress đều sai - vấn đề không phải là quản lý thời gian mà là quản lý năng lượng của chúng ta. Một khi quản lý được năng lượng, chúng ta có thể bắt đầu tìm thấy sự cân bằng ở cả nơi làm việc và ở nhà.
#4. The 7 Habits of Highly Effective People, tác giả: Stephen Covey(đã được xuất bản ở Việt Nam với tựa 7 thói quen để thành đạt)

Không một danh sách sách phát triển cá nhân nào mà lại hoàn thiện nếu thiếu cuốn 7 thói quen để thành đạt. Giả sử nếu bạn phải chọn chỉ 1 cuốn duy nhất để có thể dịch chuyển hoàn toàn sự phát triển cá nhân, đây chính là cuốn sách bạn cần.
#5. The ONE Thing, tác giả: Gary Keller và Jay Papasan (đã được xuất bản ở Việt Nam với tựa Điều ý nghĩa nhất trong từng khoảnh khắc cuộc đời)

Điều ý nghĩa nhất trong từng khoảnh khắc cuộc đời là cuốn sách dành cho bất cứ ai cần một sự rõ ràng về cách đề ra và đạt được mục tiêu. Cuốn sách này nói cho chúng ta biết rằng sự đơn giản là bí mật thực sự dẫn đến thành công, và có bằng chứng khoa học ủng hộ điều này.
#6. Flow, tác giả: Mihaly Csikszentmihalyi

Đây là cuốn sách nói về khoa học và tâm lý “trải nghiệm tối ưu” (tạm dịch: làm thế nào để sống hạnh phúc nhất, vui thú nhất và viên mãn nhất có thể). Nếu bạn quan tâm đến việc học hỏi về cách làm thế nào để sử dụng tài năng, kỹ năng và niềm đam mê theo một cách mà chỉ bạn mới có thể dùng chúng, vậy thì hãy đọc cuốn sách này.
#7. The Power of Habit, tác giả: Charles Duhigg (đã được xuất bản ở Việt Nam với tựa Sức mạnh của thói quen)

Trong cuốn Sức mạnh của thói quen, bạn sẽ học được những yếu tố cụ thể của việc hình thành thói quen. Trong cuốn sách này, tác giả Charles Duhigg “lật tẩy” nhiều huyền thoại người ta lầm tưởng về việc hình thành thói quen, và từ đó cung cấp cho bạn cơ cấu có thể sử dụng ngay lập tức để xây dựng những thói quen về lâu dài và bỏ những thói quen xấu.
Vậy bạn sẽ đọc cuốn nào trước trong số 7 cuốn này?
Liệu bạn nên đọc tất cả các cuốn cùng lúc hay đọc từng cuốn một? Tất cả là tùy vào bạn và cách bạn áp dụng kiến thức trong cuốn sách vào cuộc đời và công việc của mình.
Nếu bạn thích ý tưởng đọc toàn bộ một cuốn sách, bạn chỉ nên đọc từng cuốn một. Đôi khi, khi chúng ta thấy có điều gì mới mẻ và thú vị, chúng ta có xu hướng muốn “tiêu hóa” tất cả cùng lúc. Nhưng điều này sẽ gây stress cho bạn. Vì vậy, hãy chọn 1 cuốn sách trong số 7 cuốn này và đọc từ đầu cho đến hết nhé.
Xuân Vũ - Dân Trí
Theo Life Hack


Cha sai rồi, Cha xin lỗi con

9:00 PM |
CHA SAI RỒI, CHA XIN LỖI CON...
Người cha đến thăm gia đình nhỏ của con gái mình, ông thấy con gái mình vất vả y như vợ mình ngày xưa trong khi chồng cô chỉ ngồi không, xem phim. Và ông nhận ra chính mình đã gây ra chuyện này...
Và ông dã dùng thời gian  của mình bắt đầu để thay đổi để cuộc sông vui vẻ hơn...

KHÔNG CÓ GÌ LÀ QUÁ MUỘN ĐỂ BẮT ĐẦU ^^!


 
Nhân đây nhóc con của mẹ cũng xin kể một câu chuyện vô tình đọc được trên mạng. Các bạn cũng đọc và suy ngẫm về vấn đề này nhé ^^!

HỌC KHÔNG BAO GIỜ LÀ MUỘN


Có một cụ già đến đăng ký lớp học tiếng Nhật.

“Cụ đăng ký cho cháu cụ có phải không ạ?” - Cô nhân viên làm thủ tục đăng ký hỏi.


“Không, cho tôi” – Cụ già trả lời. Cô nhân viên rất ngạc nhiên, những người trẻ tuổi có mặt trong phòng cũng rất ngạc nhiên.


Cụ già giải thích: “Con trai tôi cưới một cô vợ người Nhật mỗi lần chúng về nhà cứ xì xà xì xồ với nhau, tôi rất lo lắng, tôi muốn hiểu chúng nói gì”.


“Năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?” – Cô nhân viên hỏi.


Tôi 68”.


“Cụ muốn nghe hiểu những lời của các con cụ, thì ít nhất cụ phải học 2 năm. Vậy lúc đó cụ 70 tuổi rồi”.


Cụ già mỉm cười và hỏi lại: 
“Thế cô cho rằng, nếu ông già này không học thì 2 năm sau sẽ trẻ ra chỉ còn 66 tuổi thôi à?” – Ông nói xong cả phòng đều im lặng. Cô nhân viên càng mở to mắt, ngồi ngay ra như đang nghĩ ngợi điều gì.

*************** Đúng vậy, cuộc sống luôn luôn như vậy: Chúng ta luôn tưởng rằng đã quá muộn để bắt đầu, vì thế đã từ bỏ, mà không hiểu rằng chỉ cần bắt tay vào làm thì không bao giờ là muộn. Năm sau, chúng ta sẽ thêm một tuổi dù chúng ta có đi hay là nằm. Cùng thêm một tuổi nhưng trong chúng ta, sẽ có người thành công, có người thất bại. Khác biệt là ở chỗ bạn có dám quyết định bắt tay vào làm hay không?

----------------------Nguồn sưu tầm-----------------------


"Cha ơi, năm phút nữa thôi, được không?

7:32 PM |
Câu chuyện này rất hay, thấm thía, mặc dù ngắn nhưng đọc xong mình có rất nhiều suy nghĩ. Hôm nay, mình muốn chia sẻ nó lại với mọi người. 
Mỗi sự việc sẽ có nhiều đánh giá khác nhau thậm chí là trái chiều nhau, đôi khi là đúng hay là sai là do cách nhìn, cách suy nghĩ của mỗi chúng ta 



Trong công viên, người phụ nữ ngồi kế bên một người đàn ông trên băng ghế dài ở bãi đất trống.

Kia là con trai tôi." Người phụ nữ chỉ vào một cậu bé mặc áo len đỏ đang hết sức tập trung vào trò chơi trượt cầu trượt.


"Thật là một cậu bé đáng yêu." Người đàn ông mỉm cười. "Còn cô bé mặc váy trắng đang đạp xe đạp kia là con gái bé bỏng của tôi."


Thế rồi người đàn ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay và gọi con gái. "Con đã nói chúng ta sẽ về nhà sớm phải không Melissa?"


Melissa nghe thấy cha gọi bèn nài nỉ. "Cha ơi, năm phút nữa thôi, được không? Cha cho con đạp xe thêm năm phút nữa đi mà?" Nhận được cái gật đầu đầy trìu mến từ cha mình, cô bé Melissa thích thú tiếp tục đạp xe vòng quanh khu vui chơi.



Năm phút đồng hồ nữa trôi qua, người đàn ông lại đứng dậy và gọi con gái. "Chúng ta về thôi nhỉ Melissa ơi?" Melissa cố gắng xin cha mình thêm một lần nữa. "Năm phút nữa cha nhé? Thật đấy cha ơi, chỉ năm phút thôi." Người đàn ông mỉm cười và nói. "Được rồi, Melissa ạ."


"Anh có vẻ là một người cha đầy kiên nhẫn nhỉ." Người phụ nữ ngồi bên cạnh lên tiếng đánh giá kiểu chiều hư. 


Người đàn ông cười buồn và nói. "Anh trai Tommy của Melissa đã qua đời năm ngoái vì một người lái xe say rượu khi nó đang đạp xe ở gần đây. Tôi chưa từng dành nhiều thời gian để ở bên con trai mình và giờ tôi nghĩ mình nên làm bất cứ thứ gì tôi có thể cho Melissa chứ không phải chỉ là năm phút đồng hồ ngắn ngủi. Con bé nghĩ nó có được năm phút để tiếp tục đạp vòng vòng với cái xe nhưng sự thật tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn ngắm con gái mình chơi đùa."


Cuộc sống có rất nhiều thứ đáng để ưu tiên, nhưng hãy luôn nhớ rằng gia đình chính là ưu tiên hàng đầu trên tất cả những thứ khác. Hãy dành thời gian của mình với những người thân yêu.



---------------------------------

Dù cho công việc có bận rộn đến cỡ nào thì chúng ta cũng phải dành một chút thời gian cho gia đình bạn nhỉ? Cuộc sống mà, ai biết được tương lai điều gì sẽ xảy ra. Nếu không biết vun đắp từ bây giờ thì có thể vào một thời điểm nào đó ở tương lai, chúng ta sẽ hối hận vì những khoảnh khắc mình đã đánh mất.
>>>>>>>> Chuyển đổi sang ngành sư phạm mầm non năm 2016
----------------------------------------ST--------------------------------------------

Tại sao một năm có đến mấy ngày PHỤ NỮ mà chẳng có lấy một ngày PHỤ NAM???

5:40 PM |
Truyện cười dành cho ngày 8/3...
Viết là do tôi sưu tầm còn hiểu như nào là do các bạn đấy nhé !!!
TẠI SAO LẠI CÓ ĐẾN MẤY NGÀY PHỤ NỮ MÀ CHẲNG CÓ NGÀY PHỤ NAM ?



Nhiều anh chàng cứ đến mấy cái ngày này là lại đờ mẹ cả người ra, lên facebook viết vài cái status kiểu : tại sao một năm có đến mấy ngày "phụ nữ" mà không có nổi một ngày "phụ nam" - tại sao các ngày tình yêu lại chỉ Nam tặng quà nữ... tại sao... tại sao...
... 
ôi zời, trời sinh ra mỗi người trên đời đều có một vị trí rồi - đàn ông mạnh mẽ, lao đi kiếm ăn, đàn bà dịu dàng ở nhà đẻ đái và được thương yêu...
... cơ mà tuỳ bạn, bạn thích chọn làm người đàn ông mạnh mẽ thì bạn cứ đứng vào vị trí ấy thôi, còn không thích thì cứ ngồi yên đấy để người khác tặng hoa... hố hố. Riêng cái tính lèm bèm so đo tính toán thì cũng không nên làm đàn ông rồi...
Phụ nữ họ sinh ra ra để yêu thương ! 
...
Xét về "cơ thể học" thì chị em đẹp hơn, nhiều đường cong hơn - xứng đáng được tặng hoa hơn...
Và chị em cũng chỉ vì Chồng Con mà đã thay đổi rất nhiều... 
Thế này nhé (đây là biểu tượng, các Mẹ phải động não tí nhé) : 
[. .] 5 tuổi 
(. .) 13 tuổi 
(.)(.) 18 tuổi 
(. Y .) 25 tuổi 
(^v^) 25 tuổi nhưng đi bơm
(oYo) 30 tuổi (có gia đình và con, vị chi là nhà có cả 2 đứa cùng bú)
\./\./ 40 tuổi 
l./\.l 50 tuổi 
(@)(@) -- > đây là Bà bán phở đầu ngõ nhà tớ 
---
Trong khi đó Anh em chỉ thay đổi : 
( o,o ) hồi trẻ con 
( o!o ) hồi dậy thì 
( o,o ) hồi về già 
>> Đấy! Anh em quá nhạt nhẽo và đơn điệu... .
---
Xét cho cùng, đàn ông sinh ra trên đời chỉ làm nhiệm vụ phối giống thôi, phải không các Mẹ ! Đã thế lại còn lâu cai sữa... Chỉ vì cái thói không cai sữa mà chị em (.)(.) đã trở thành \./\./ 
Rồi điên cái là sau đó ra đường chỉ thích nhìn ( . )( . ) . Đúng là toàn bọn vô ơn các mẹ nhờ! 
.
( . )( . ) rồi sẽ thành |./\.| ... nhưng đó là hạnh phúc của chị em... và chị em ta thật là hy sinh xứng đáng được trân trọng ... 
---
Nhân tiện đố các Mẹ biết cái này là gì? 
(_).(_) là gì? 
- Cái mông ! Đúng rồi... giỏi lắm !
.
(_@_) là gì? 
- Giống Hoa hồng phải không ? Sai mẹ nó rồi ... Đây là cái mông bị trĩ !

                                           ______________Nguồn sưu tầm_______________

Câu chuyện tình yêu của chai nước mang tên " tình cảm"

12:34 AM |

Trong cuộc sống bạn đã làm những gì? Bạn đã dùng những gì? Bạn đã bỏ qua những gì???
Đôi khi sau cùng bạn mới nhận ra mình đã sai ở chỗ nào, sai khi nào...
Đôi khi sau cùng những lỗi sai ấy có thể sửa lại được 1 phần nào ấy ...
Những cũng có thể không...
Chỉ còn lại hai từ giá như, ước gì...
Vậy nên hãy trân trọng những gì đừng để nuối tiếc nhiều thật nhiều


















 































----------------------------------Nguồn sưu tầm-------------------------------













Bạn đã THỨC TỈNH chưa???

5:23 PM |
Có những lúc bạn thật khó khăn đối diện với sự thật,,,, Bạn thấy thật khó khăn để buông bỏ một cái gì đó dù cái đó đang làm bạn đau thật đau...
Vậy hãy thức tỉnh nhé...MỌI CHUYỆN RỒI CŨNG SẼ QUA...
THỨC TỈNH
Thế gian này có quá nhiều chuyện phiền não, vì vậy, rất nhiều người đi gặp Phật Tổ cùng hỏi về một vấn đề :
“Con nên làm thế nào, mới không còn những điều phiền muộn ?”
Phật Tổ cho đáp án đều như nhau :
“Chỉ cần buông tay, con sẽ thôi không phiền não nữa.”
Có một người thanh niên, cho rằng mình thông minh tỏ ý không phục, bèn đi gặp Phật Tổ và hỏi :

“Trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn điều phiền não. Nhưng, Người cho họ giải pháp đều hoàn toàn như nhau, vậy đó chẳng khác gì buồn cười lắm hay sao ?”
Phật Tổ không nổi giận, chỉ hỏi ngược lại chàng thanh niên :
“Buổi tối con ngủ có thường hay nằm mơ không ?”
“Đương nhiên là có !” Chàng trai trả lời.
“Vậy, mỗi buổi tối nằm mơ, giấc mơ đều như nhau không ?” Phật Tổ lại hỏi .
“Đương nhiên là khác nhau rồi !” Chàng trai trả lời.
“Con ngủ hàng ngàn hàng vạn lần, thì sẽ mơ hàng ngàn hàng vạn lần giấc mơ.”
Phật Tổ mỉm cười nói :
“Nhưng cách kết thúc giấc mơ, đều như nhau cả, đó là :                                           THỨC TỈNH!”
                                --Nguồn sưu tầm--

Truyện ngắn: Con có thai rồi mẹ ơi !!!

10:55 PM |

Khi bạn mệt mỏi hay lo lắng chuyện gì đó, hãy đọc 1 câu chuyện có ý nghĩa. Điều đó sẽ cho bạn thấy mình đã được những gì? Đã mất những gì? Điều đó có xứng đáng hay không? Điều đó có to tát hay không?Hay đơn giản đó chỉ là những điều vụn vặt trong cuộc sống mà bạn đang cố thổi phồng nó lên…Đọc và cảm nhận câu chuyện dưới đây nhé….Bạn sẽ học được một vài điều .


Hai vợ chồng đi làm về thấy nhà cửa xắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cảm thấy rất kỳ lạ. Người vợ phát hiện trên giường ngủ có một phong thư, hai vợ chồng liền mở ra đọc. Bức thư viết:
truyện ngắn

Khi bố mẹ đọc lá thư này, con đã ở một nơi rất xa. Con vô cùng buồn và hối hận, nhưng con vẫn phải quyết định ra đi theo tiếng gọi của tình yêu, con đã 14 tuổi rồi. Anh Kiên, bạn trai mới quen trên face của con cũng không muốn bố mẹ buồn nên bảo con viết lá thư này.
Anh Kiên tuy xăm trổ đầy mình, mặc đồ hippi nhưng thực sự rất đáng yêu và quyến rũ, bạn bè của anh ấy đều như vậy. Nếu bố mẹ gặp anh Kiên nhất định cũng sẽ công nhận điều này.
Anh Kiên tuy hơn con nhiều tuổi, nhưng thưa bố mẹ, 39 tuổi trong xã hội bây giờ cũng đâu phải là quá già. Anh Kiên tuy không có nghề nghiệp, cũng không có tiền, nhưng chuyện đó đâu quan trọng gì, làm sao có thể cản trở tình yêu phải không bố mẹ.
Anh Kiên đã sưu tầm rất nhiều đĩa CD, có xe phân khối lớn, chúng con sẽ cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất. Đúng là anh Kiên có rất nhiều bạn gái, nhưng anh bảo con là người anh yêu say đắm nhất, anh sẽ chăm sóc con theo cách của riêng mình.
Anh Kiên là tình yêu và thần tượng trong lòng con. nhưng quan trọng hơn, trong bụng con còn có một sinh linh bé nhỏ của anh Kiên, con còn muốn sinh thật nhiều con cho anh ấy.
Anh Kiên nói với con rằng, Hê rô in không ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Anh Kiên dự định sẽ trồng thật nhiều hoa anh túc để tinh chế Hê rô in. Như vậy có thể đáp ứng được nhu cầu hưởng thụ của chúng con, hơn nữa còn có thể bán cho bạn bè của anh Kiên.
Con và anh Kiên sẽ luôn nhớ tới bố mẹ, chúng con sẽ cầu trời khấn phật để bố mẹ khỏe mạnh mỗi ngày, và sẽ cầu chúa xin cho các nhà khoa học nhanh chóng phát minh ra loại thuốc đặc trị vi rút HIV, chữa khỏi bệnh AIDS, anh Kiên hiện rất cần loại thuốc này.
Con xin lỗi vì đã không xin phép mà đã đưa cả em trai đi theo, con sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Anh Kiên bảo nó đã 10 tuổi rồi, cần phải được học kỹ năng sống. Một ngày nào đó, con sẽ đưa cả em và các cháu ngoại của bố mẹ trở về.
Yêu bố mẹ mãi mãi!
Ký tên….
P/S: Gửi lại bố mẹ một vật để luôn nhớ đến con, con để trong ngăn kéo bàn học.
Người vợ mặt mày xa xầm, không đứng vững nổi. Người chồng run rẩy bước đến bàn học mở ngăn kéo ra xem. Trong đó có một mảnh giấy ghi:
“ Con chỉ muốn nói với bố mẹ rằng, trên đời có những việc còn quan trọng hơn kiếm tiền, có những chuyện còn tệ hại hơn bảng điểm thi học kỳ của con. Những chuyện trong thư hoàn toàn bịa đặt, con và em đang chơi ở nhà bác Lâm hàng xóm. Xin bố hoặc mẹ hãy ký bảng điểm cho con. Nếu bố mẹ hứa không đánh đòn vì kết quả thi, thì gọi điện sang nhà bác Lâm để con về 😜😜😜


Nguồn sưu tầm


Sương mù vùng đông bắc

2:57 AM |

Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...


Sương mù vùng đông bắc

Dạo ấy, ở vùng Đông Bắc lạnh lắm, sáng sớm trời còn mờ mịt tối, sương mù giăng trắng xóa khắp các con đường.

 - A Đông này, liệu năm nay ta có được về không nhỉ?

 Giang len lén nhìn tôi, trong khi vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Nó rít một hơi thuốc thật dài, miệng phà khói hòa vào làn sương mù dày đặc.

 - Tao cũng không biết, mà mày còn có chốn để về, tao thì...

 Tôi gượng gạo lắc đầu, hít một hơi lạnh lùa vào tận phổi, sáng sớm cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám con người ta. Ngáp khan mấy cái rồi tôi vỗ vai Giang:

 - Biết đến bao giờ, tao thèm cái bánh chưng xanh cái mùi hương trầm ngày tết lắm.

 Im lặng...

 Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lâu lâu lại có tiếng chim kêu quang quác thảng thốt nơi khu rừng bên dưới. Thằng Giang lặng yên hút thuốc, giờ nó cứ nhìn xa xăm vào cõi mờ mịt phía trước khu rừng tối om mặt đất sa đầy sương như trong chốn âm tào, nó lại nhớ những ngày bình yên bên gia đình, nhớ cái cảnh đông vui quây quần ấm áp; ôi trong lòng nó đang được sưởi ấm, cái giá rét như sắp tan đi, giá mà có ai đó ở đây bên cạnh vỗ về...

vùng đông bắc

 - Thôi, tao ra bãi, mày cứ ngồi đây lát tao mang cháo xuống.

Tôi đập vào lưng Giang, nó giật mình dường như tỉnh mộng, hút nốt hơi thuốc rồi cũng đứng lên nói:

- Tao đi với mày, ngồi đây mà cô đơn chết à?

Cả hai cùng cười to một tiếng rồi khoác vai nhau đi xuống sườn dốc...bên kia, khu rừng vẫn yên ắng như thế.

 Đến giữa trưa mặt trời mới lên đến đỉnh đầu, sương đã tan hết nhưng hơi lạnh thì chưa dứt. Tôi bỏ búa xuống thở phù một hơi, làn khói mỏng vật vờ như sắp rơi xuống đất. Bên kia Giang vẫn hăng say đập, phiến đá to đã mẻ gần hết một nửa.

- Nghỉ tay tí đã, tay tao phồng rộp hết rồi.

 Tôi gọi to sang phía nó rồi châm điếu thuốc hút.

 - Hôm nay bọn nó nghỉ hết, còn mỗi hai anh em mình thôi A Đông ạ!

 Giang tháo bao tay dày cộp rồi dụi mắt, bụi đá còn phảng phất tóc bạc trắng.

 - Bọn nó đi chơi chợ biên rồi, giờ tao với mày mà đi thì lấy ai làm, tối về lại nhịn đói tao không chịu được.

 Tôi nhả khói thuốc bay lơ lửng, mắt lim dim.

 - Mặc kệ đi, tao còn năm tệ, lo gì.

 - Mày còn tao không còn chắc, nhưng phải để dành, nhỡ đâu...

 - Thôi, hôm nay thả phanh đi.

 Tôi đang lưỡng lự, thì bị nó kéo bổ nhào về phía trước.

 - Đi thôi, hahaha.........

***

Năm đó, vào một buổi chiều cuối đông, cũng không rõ là vào ngày tháng nào, chỉ nhớ cây hoè trước nhà hoa vừa tàn. A Đông còn đang lúi húi cho gà ăn sau vườn thì nghe có tiếng la hét thất thanh, vứt vội cái bát xuống đất nó chạy đi xem, nhưng mới ra đến đầu cổng đã thấy một đám người đang giằng co:

 - Thả tao ra, thả ra, thằng chó Tàu....

 Nó thấy thím Liên đang nắm tay chú Tư mà kéo, còn chú Tư thì bị mấy thằng Tàu lôi đi. Cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng nó biết là có chuyện chẳng lành, A Đông vội chạy vào kể cho ba mẹ rồi cả nhà khép cửa thật chặt chẳng ai dám ló mặt ra ngoài. Đâu chỉ nhà nó, cả làng nhà ai chẳng như vậy, cũng chẳng ai biết lí do, nhưng tối hôm đó là buổi tối định mệnh là cái đêm cuối cùng mà nó còn biết đến hai chữ GIA ĐÌNH. Tiếng la hét thất thanh, tiếng súng ầm ỹ, trong đám lửa rừng rực nó nhìn thấy khuôn mặt bố mẹ nó lần cuối, cả làng chìm trong khói lửa mù mịt, khói đen đặc kịt như những linh hồn ai oán vì tận số, vì tội ác tày trời của những thằng Tàu khốn nạn.

Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...

...

- Mày sao thế A Đông?

Thằng Giang hình như rất vui, lâu lắm chúng nó mới có một ngày nghỉ, cũng là do đám cai bãi ngừng dám sát nên hôm nay chẳng đứa nào thèm làm, giáp tết bọn chúng về nhà ôm con vợ bắt dân lao động phải đập đá làm công trình, cuối ngày chúng đến kiểm tra rồi trả công bèo bạc. Hôm nay đã 29 tết.

Tôi thở dài một cái, tay đút túi áo mà vẫn lạnh cóng, cái lạnh đã thành trường niên ngấm vào máu. Khoác vai thằng Giang đi lênh khênh trên đường núi hai thằng nghêu ngao hát, tôi lại nhớ cái ngày xưa thuở gia đình tôi còn sung túc, anh em họ hàng vẫn thường đến nhà tôi dịp tết và lũ chúng tôi luôn là một tiểu đội quậy phá: thằng A Đông hồi ấy gầy gầy, mặt mũi còn nhọ nhem và hàm răng sún chứ không cao to vạm vỡ như bây giờ...

Xa xa đã thấy tiếng leng keng, tiếng người nhao nhác của phiên chợ, thằng Giang phấn khích hẳn, tôi cũng thấy trong lòng có gì đó nao nức cứ như những ngày xuân đi chợ tết cùng mẹ thuở bé, những kí ức cũ ấy cứ bám riết lấy tôi mãi, thật lạ. Chợ biên ngày tết vô cùng đông vui, người mua kẻ bán tấp nập, chúng tôi tấp vào một quán hàng trong chợ để ăn trưa, bát cháo loãng lúc sáng không đủ làm ấm bụng, khi nãy đi trên đường không có cảm giác giờ mới ngồi xuống đã thấy tay chân bủn rủn. Thằng Giang gọi bốn cái màn thầu, nhìn người ta ăn toàn màn thầu nhân tôm, nhân thịt còn hai thằng chúng tôi chỉ dám gọi bốn chiếc màn thầu trắng, khi bánh đem ra thằng Giang vội chộp lấy hai cái màn thầu của nó nhai ngấu nghiến, dường như đã đói lắm rồi, tôi cũng cầm một cái lên bỏ vào miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa đọc thực đơn đưa cùng lúc bốn cái màn thầu...đọc đến gần cuối tôi hơi bất ngờ, đọc đi đọc lại tôi vẫn không tin vào mắt mình dòng chữ "bánh đúc" viết bằng tiếng Việt mạ đỏ chói.

Nuối vội miếng bánh tôi vỗ vai thằng Giang vẫn đang liếc ngang dọc thòm thèm.

- Này. Mày nhìn xem!

Nó giật cái thực đơn từ tay tôi, miệng suýt xoa như muốn ăn tiếp, khi đọc đến mấy dòng cuối nó cũng giật mình.

- Không lẽ...

Giang lúng búng trong mồm, nó còn chẳng thốt lên nổi. Tôi cắt đứt câu nói của nó:

- Tao với mày cứ gọi thử thì biết.

Nó cũng gật đầu đồng ý. Vừa xong tôi vọng vào quán gọi rõ to bằng tiếng Việt:

- Bà chủ! Cho hai suất bánh đúc.

Vừa nghe tiếng gọi đồ ăn chủ quán từ đằng sau đi tới - là một phụ nữ trẻ, mái tóc bới cao, mặt mũi sáng sủa; mới nhìn tôi cũng không nghĩ cô là bà chủ của quán ăn nhỏ này cho đến khi cô cất lời:

- Hai vì vừa gòi bảnh đục phại không ạ?

Giọng cô nói không rõ nhưng tôi vẫn nghe ra, thằng Giang gật đầu. Cô ta hào hứng hơn một chút:

- Hai vì cụng là người Viểt?

Lần này thì tôi gật đầu, vẻ mặt bà chủ tiệm dãn hẳn ra, ở nơi đất khách quê người mà gặp được đồng hương thì thật ấm lòng, chẳng qua từ lúc đến đây chúng tôi cứ dùng tiếng Tàu gọi đồ ăn nên cả hai bên đều không nhận ra, vẫn bằng giọng nói trọ trẹ cô bảo chúng tôi:

- Hai ăn lên lậu đi.

 Nói rồi cô dẫn đường đi trước, bọn tôi theo sau. Trên lầu có một bộ bàn ghế, một chiếc giường đôi xung quanh trang trí rất đơn giản, chắc là phòng ngủ của cô.

- Hai ăn ngội xuổng ghể đi.

 Cô đã đổi cách xưng hô từ khi biết chúng tôi là người Việt, tuy chưa gặp bao giờ nhưng ở cô có điểm gì đó khiến tôi thấy rất thân quen, có thể là hình ảnh của một phụ nữ Việt Nam dịu dàng chất phác mà tôi vẫn luôn lưu giữ trong trí nhớ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chúng tôi và tự giới thiệu mình tên là Wang Fei tên gốc Việt là Phương, cô đã theo bố mẹ sang đây từ bé, năm mười lăm tuổi thì bố mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông, rồi được một gia đình người Hoa nhận nuôi, cho đến khi cô mở tiệm bán đồ ăn nhỏ ở chợ biên này.

- Bao lâu nay tôi vận mong gặp được động hương. Giợ cỏ cảc ăn ợ đây tôi vui lặm.

 Phương cười cũng xinh như bao cô gái khác, có lẽ vì trong cái thời điểm cuối năm mọi người đoàn tụ này trong cô cũng có chút gì đó ham muốn một gia đình, một mái ấm đó là cái hi vọng đã bắt đầu từ khi cô mất đi những người thân yêu nhất.

- Quán này chỉ một mình cô bán thôi à?

Tôi nhẹ nhàng hỏi, trong khi thằng Giang đang hì hục ăn đĩa bánh đúc cô chủ quán mới mang lên.

- Một mịnh tôi, cô đơn lặm.

Cô nói rồi lặng đi một hồi..., tôi cũng chẳng biết nói gì, cứ nhìn mông lung bên ngoài cửa sổ, bên ngoài chợ không khí tấp nập mà trong phòng lại thật căng thẳng, một tia sáng yếu ớt từ bên cửa sổ chợt rọi lên mặt Phương nỗi lo toan phiền muộn, thứ mà ở tuổi này không đáng có với một người như cô.

Thằng Giang đã ăn xong, nó đằng hắng một tiếng tức thì tôi trở về tỉnh táo, tôi bắt chuyện với cô nhiều hơn, chúng tôi trở nên vui vẻ, từ hai người hoàn toàn xa lạ bỗng như có một sợi dây vô hình kết nối hai con người vậy, thằng Giang thì vẫn ở đây nhưng nó đi quẩn quanh trong phòng, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu cười đùa khiến câu chuyện của chúng tôi thêm vui vẻ; gặp được cô tôi như tìm lại được những kí ức từ xưa cũ, chúng tôi cùng ôn lại chuyện của mỗi người, tôi cũng kể cho cô về gia đình mình, kể cho cô căn nhà nhỏ ấm áp ở quê hương nơi mẹ tôi ngồi vá chiếc quần cũ mỗi đầu đông, nơi ba tôi vẫn ngồi trò chuyện cùng các bác, nơi tôi đã sống tuổi thơ đầy mơ mộng; rồi những lần đi trộm khoai mỗi buổi trăng rằm, những lần đốt pháo nghịch bên sông...biết bao kí ức cứ ùa về chầm chậm như một thước phim trôi qua trước mắt làm lòng tôi trở nên ấm áp, cô cũng cười nhiều hơn, thỉnh thoảnh khẽ ồ lên bất ngờ khi tôi kể câu chuyện nào đó khiến cô nhớ về tuổi thơ của mình, cứ thế chúng tôi say sưa nói chuyện cho đến khi màn đêm phủ lên mọi thứ, tuyết cũng vừa kịp rơi...

Phiên chợ cũng đã vãn, chỉ còn lác đác vài tiếng nói chuyện qua lại của những con buôn cuối, họ cố nán ở lại để bán cho hết chỗ hàng tồn. Tôi nhấp ngụm chè nóng, cả cơ thể như có một luồng nhiệt nào đó; hai chúng tôi đã được cô chủ quán tốt bụng mời ăn một bữa cơm thịnh soạn, thằng Giang vẫn còn hả hê với cái bụng no căng; riêng tôi đã tìm lại được một thứ cảm giác mà những tưởng nó đã mất từ mười năm về trước khi ấy tôi mới mười lăm, thời gian không chờ đợi con người phút chốc đã mười năm trôi qua. Lúc ra về Phương còn xuống tận nơi tiễn chúng tôi trong lưu luyến và không quên dặn đêm mai qua quán ăn nhỏ của cô cùng đón giao thừa, vẫn cái giọng nói trọ trẹ ấy nhưng sao tôi lại thấy thân thuộc và nhớ nhung da diết.

Khi tôi và Giang đi được một đoạn, nó hỏi tôi:

- Thích rồi à?

...Tôi chỉ cười không đáp lại, xung quanh màn đêm đã nuốt trọn tất cả, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một ánh sáng nhỏ nhoi ở phía xa đang nhảy nhót trong đêm, không biết có phải mắt tôi hoa hay không nhưng rõ ràng ánh sáng ấy đang dẫn đường cho chúng tôi bước về phía trước, ra khỏi đêm đen mờ mịt..
Nguồn: sưu tầm
Powered by Blogger.

blog chia sẻ cách chăm sóc con cái, kinh nghiệm nuôi con, dạy con cách ăn cách nói, bệnh thường gặp ở trẻ nhỏ

Contributors